Trên cuộc đời này có thứ gì sánh ngang được với tình mẹ, chẳng có thứ gì là có thể cả, phải không ? Con biết, mẹ luôn chịu những đau thương, ôm trọn lấy những đớn đau về phía lòng mình để cho con được vui, để nụ cười con được hé nở trên đôi môi mà mẹ vẫn thường gọi là môi kẹo mút. Mẹ ! Đừng hi sinh bản thân quá nhiều vì con nữa, đừng giành hết tất cả cho con, con không muốn mẹ quan tâm con mà bỏ quên chính bản thân mình vào bể khổ. Đời mẹ đã khổ nhiều rồi, tần tảo nuôi con khôn lớn trong bao khó nhọc chẳng hề dễ dàng gì. Tuổi tác đã hằn lên đôi mắt mẹ, sức mẹ liêu xiêu gánh sức nặng, những cay đắng ở trong lòng, con biết, mẹ luôn làm tất cả vì con. Những đêm trời trở gió, những đêm đông lạnh lẽo, mẹ ôm con vào lòng, phủ lên con hơi ấm ngọt ngào của dòng sữa mẹ ngày con còn thơ bé. Nay con của mẹ đã lớn khôn, mẹ hãy mặc áo ấm khi lạnh về, đừng dành trọn hết hơi ấm đó cho con. Hãy để con được sưởi ấm cho mẹ. Mẹ yêu à, ngày 25 tháng 12 là ngày mà mẹ ban cho con cuộc đời, dạy dìu con từng bước đi chập chững, cầm tay con nắn lên từng nét chữ. Mẹ dạy con những điều hay lẽ phải, dạy con biết tới những mặt đúng sai của cuộc đời. Ngày thơ bé, mẹ ru con trong lời ru của những cánh cò, ru con bằng những câu hát về quê hương tha thiết, ru con vào giấc ngủ đậm đà những say mê. Đời, mẹ dạy con lớn lên trong cuộc đời đầy bấp bênh và gai góc. Lớn khôn, mẹ lại dạy con những cử chỉ cho một cô con gái, mẹ chuẩn bị cho con hành trang để đặt chân vào đời.