Ở nước ta hiện nay có thể nói, số lượng các trẻ em cơ nhỡ đã có phần giảm thiểu là nhờ vào các chính sách, lòng nhân đạo, thương người giữa con người với con người đã thu nhận, nuôi dưỡng giáo dục những đứa trẻ mà tương lai gần như là một màu đen u ám. Nhưng bên cạnh đó một bộ phận không ít những đứa trẻ ấy vẫn còn hiện hữu đâu đó nơi đầu đường cuối hẻm đang hằng ngày mong chờ được sự giúp đỡ, từ những tấm lòng cao cả... Trước hết ta hãy hiểu như thế nào là "trẻ lang thang cơ nhỡ". "Trẻ lang thang cơ nhỡ" là một nhóm các đứa trẻ chọn lối sống ngoài vỉa hè, các thành phố tự tìm cho mình một sinh kế để nuôi sống bản thân. Những đứa trẻ ấy không một nơi ở nhất định và cũng không nghề nghiệp ổn định và quan trọng hơn là trẻ phải hay tự xa lánh gia đình vì những tổn thương về mặt tâm lý. Đa phần những nguyên nhân dẫn đến việc trẻ trở thành trẻ lang thang đường phố là gia đình đổ vỡ, trẻ bị bỏ bê hay bị người thân ngược đãi, gia đình nghèo đủ ăn phải kiếm sống. Nhưng đa phần những nguvên nhân làm trẻ trở thành lang thang là do cách cư xử và thái độ của người thân đối với trẻ. Hiện nay ở nước ta xuất hiện khá nhiều các mái ấm tình thương ở những tỉnh thành, quận huyện trong nước thu nhận nuôi dưỡng, giáo dục những trẻ lang thang cơ nhỡ sống ngoài đường phố. Điển hình như cô nhi viện Thánh An, Giáo phận Bùi Chu (Xuân Trường Nam Định) hiện đang nuôi dưỡng hàng trăm trẻ bị bỏ rơi, mồ côi, khuyết tật không phân biệt lương, giáo. Ban giám đốc Cô nhi viện, đội ngũ thiện nguyện nơi ấy và bao tấm lòng từ thiện đang gắng hết sức mình để chăm sóc, dưỡng dục các cô nhi... Làng trẻ em SOS Đổng Hới (Quảng Bình) là nơi chăm sóc, nuôi dưỡng những mảnh đời mồ côi. 14 mẹ, dì ở đây cũng là những phụ nữ có nỗi buổn trong cuộc sống. Và họ tìm niềm vui sống bằng sự tận hiến cho tình yêu... Không chi ở các mái ấm tình thương mà đối với những con người, những cá nhân, những gia đình bình thường họ cũng biểu hiện lòng nhân đạo, tình thưởng của mình qua việc thu nhận những đứa trẻ ấy về nuôi dưỡng giáo dục chúng nên người như hai mươi bà mẹ của làng trẻ SOS Gò Vấp, hai mươi hoàn cành và nguyên nhân đến với trẻ khác nhau, có người nói do thích trẻ con, có người nói do duyên số nhưng họ đều có điểm chung là tấm lòng nhân ái, bao la như "biển Thái Bình". Bởi lẽ, để làm mẹ của Làng trẻ SOS Gò Vấp, những người phụ nữ này phải chấp nhận một điều kiện khắc nghiệt: Không lập gia đình, tức là chấp nhận hy sinh hạnh phúc cả đời người để dành trọn tâm huyết bù đắp cho những trẻ không may... Và những mãnh đời bất hạnh ấy sẽ không còn phải sống trong chốn tăm tối của xã hội, sẽ không còn phải chịu cóng chịu rét những khi đêm xuống, sẽ không còn lo âu để tìm kiếm cái ăn, cái mặc mà giờ đây chúng đã trở lại là những đứa trẻ được sống trong sự bao bọc chở che và tình yêu thương như bao đứa trẻ bình thường khác. Thế mới thấy tuy rằng mỗi người một nghề, mỗi người một hoàn cảnh, họ có thể khác nhau về quốc tịch, khác nhau về hoàn cảnh sống, địa vị xã hội nhưng họ gặp nhau ở tấm lòng yêu thương con người. Cho ta thấy tình cảm giữa con người với con người là vô bờ bến, không có biên giới nào có thể ngăn cản. Bởi truyền thống tốt đẹp của người Việt Nam "lá lành đùm lá rách", “ thương người như thế thương thân". Nhưng rồi số phận của những đứa trẻ không may mắn gặp được sự cưu mang cứu giúp từ những tấm lòng nhân ái thì chúng sẽ ra sao. Dầu biết lòng nhân đạo giữa con người với con người là bao la to lớn nhưng không thể nào cùng một lúc trong một xã hội không còn hiện hữu hình bóng của những đứa trẻ lang thang đường phố. Chúng sẽ ra sao khi bao quanh chúng là những căn bệnh hiểm nghèo, những cạm bẫy đang rình rập và những vũng mực đen sâu thẳm của xã hội. Chúng ta hãy làm những gì có thể để cứu vớt những mảnh đời ấy và cầu mong sao cho chúng sẽ không bị cám dỗ, sẽ không bị vấy bẩn bởi những thói hư tật xấu trong xã hội và rằng ngày nào đó chúng cũng sẽ được cứu giúp như những đứa trẻ lang thang khác. Thật cảm động và đáng tự hào cho những tấm lòng nhân đạo bao la giữa con người với con người. Những cá nhân dám xả thân hi sinh cuộc đời mình "đổi tuổi xuân cho tuổi thơ" đế cứu vớt cho những mảnh đời bất hạnh thế mới thấy tình cảm ấy không gì có thế ngăn cản được. Nhưng trong xã hội ngày nay luôn hiện hữu hai mặt trái ngược nhau đó là tốt và xấu. Bên cạnh những con người có tấm lòng nhân hậu là những con ngưòi cá nhân chi biết trục lợi bản thân, họ nhẫn tâm hành hạ đánh đập để ép buộc các đứa trẻ làm những công việc trái với lương tâm đạo đức. Thật không may cho những đứa trẻ ấy, thật bất hạnh tại sao chúng lại rơi vào tay những con người mất đi tình người như vậy. Thật cảm thông và xót thương sao cho những mảnh đời bất hạnh ấy. Mong rằng xã hội của chúng ta trong nay mai và trong tương lai sẽ không còn những mảnh đời bất hạnh như vậy. Vì thế để có thể làm được vậy chúng ta những người thân, những bậc cha mẹ hãy luôn ý thức xem xét, cân nhắc các hành động và thái độ đối với trẻ. Vì một thế hệ trể và vì sự phát triển của đất nưóc trong tương lai ngay bây giờ các bậc cha mẹ hãy luôn xem xét cân nhắc thái độ và cách giáo dục đối với trẻ em, hãy cho trẻ những gì trẻ đáng được thừa hưởng và nhận lấy. Chúng ta hãy vì một tương lai tươi sáng, một tương lai sẽ không còn hiện hữu bóng dáng những đứa trẻ lang thang trên đường phố.