Truyện Sex Chơi Em Gái Cành Cao


SUBMITTED BY: Guest

DATE: June 14, 2014, 1:34 p.m.

FORMAT: Text only

SIZE: 78.6 kB

HITS: 536

  1. Truyện Sex 2014 Đọc Truyện Sex Hay Nhất Trên Mobile Chơi Em Gái Cành Cao
  2. “… Một người đã có thời gần gũi như da thịt trên người, hoá ra cũng bặt vô âm tín giữa biển người mênh mông…”
  3. Đọc tin nhắn của em mà cổ họng tôi bỗng nghẹn đắng. Vẫn là trò chơi đoán tác giả tác phẩm mà tôi và em thường chơi, và dù câu trả lời tôi đã biết, nhưng sao tôi không dám reply lại với cái cười khẩy như mọi lần?
  4. “Con bé cách mình hai bàn ở dưới xinh vãi chưởng ông ơi” – thằng Cảnh bạn thân nhất của tôi huých tôi nói khẽ.
  5. Nghe thấy câu nói của thằng bạn, nếu là trên một giảng đường đại học thì tôi đã quay ngay lại để thưởng thức nhan sắc con bé cách mình hai bàn đó. Nhưng đây chỉ là cái lớp học tiếng Trung nhỏ bé, nếu quay lại nó biết mình bàn tán rồi nhìn trộm nó thì chết nhục. Nghĩ ra rồi, tôi rút điện thoại, bật camera trước và nói thằng bạn chỉ cho tôi con bé xinh vãi chưởng mà nó vừa nhắc trên cái màn hình. Nó chỉ tay vào một con bé nước da trắng bóc mịn như nhung, em đang cố ưỡn cặp ngực căng như bao xi măng và mở to đôi mắt một mí nhìn lên chiếc bảng đen, nơi đang có những con chữ tiếng Trung nhảy múa. Xinh thật, lạy chúa.
  6. Nó nói nhỏ: “ông nghĩ ra nhiều chiêu soi hàng quái dị thật”, rồi nhìn cái màn hình đt rồi phán: “Nhưng con bé này ông dị thế chứ dị nữa cũng không ăn được đâu.”
  7. Tôi hơi ngạc nhiên: “Les hả ông?”
  8. Thằng Cảnh cầm cái bút chì đâm vào tay tôi: “Mẹ cái thằng. Tôi nói thế là vì con bé này khó ăn lắm. Con bé này á….”
  9. “Hai thanh niên áo trắng kia nãy giờ rầm rì to nhỏ nhiều rồi đấy, nếu là trao đổi bài thì để lúc khác nhé” – Câu nói của “Zhong Wo de Laoshi” làm tôi với thằng bạn giật thót, chỉ biết gãi đầu và cười trừ.
  10. “Mà hai anh này hay thật, hôm nay tôi mới để ý từ hôm các anh đi học hôm nào cũng mặc áo giống nhau, anh kia áo xanh anh này cũng xanh, anh này trắng anh kia cũng trắng. Lại còn để kiểu tóc giống nhau, giới tính có bình thường không đấy?”
  11. Giờ mà có cái xẻng với xà beng thì tôi với thằng bạn mỗi đứa một tay đào luôn 1 cái lỗ thật to mà chui xuống chứ ngồi chịu đựng mấy chục con mắt đổ dồn vào cười như đười ươi xóc lọ thế này thật là nhục nhã. Thực ra hai đứa luôn mặc áo giống nhau vì bọn tôi dạo này đi tập thể hình về là đi học luôn. Nhưng ác một nỗi cái clb thể hình nó mới thành lập, cái áo chưa kịp in logo. Nên nếu nhìn bề ngoài thì không có cách gì phân biệt giữa 2 thành viên mặc đồng phục của clb và 2 thằng gay mặc áo đôi. Còn về vụ style tóc thì thanh niên thời nay 1 mét vuông có đến chín thằng để tóc dựng vuốt gel, giống nhau cũng là trùng hợp. Nỗi oan này ai thấu?
  12. Quay ra nhìn cái bộ dạng nhấp nhổm nửa muốn đứng dậy nửa định ngồi im của thằng Cảnh, tôi biết ngay là nó lưỡng lự chuyện đứng lên thanh minh, tôi dậm chân nó phủ đầu: “Thôi ngồi im mà chịu nhục đi còn định đứng lên giải thích gì nữa”. Nó quay ra nhìn tôi mặt nhăn nhó như muốn nói: “nhưng mà nhục lắm ông ơi”. Tôi bơ, lại cúi mặt xuống bàn, chép bài lia lịa và trong lòng cũng nghĩ như nó: nhục, nhục thật. Nhục nhất là cái con bé bàn dưới cũng được một trận cười miễn phí, mà tôi với thằng bạn là hai nạn nhân chính.
  13. Rồi tôi lại miên man nghĩ về cô bé bàn dưới. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã định hạ quyết tâm cưa em nó, thế mà buổi đầu tiên đã bị cái dớp thế này… Tôi tặc lưỡi, tự thấy cái viễn cảnh dắt tay em đi trong hoàng hôn mà tôi nghĩ ra lúc nãy nó mịt mù và tối tăm.
  14. “Này hai thằng gay, giận nhau hay sao mà lúc nãy ngồi trong lớp tâm sự nhỏ to lâu thế”
  15. Vừa tan học, đang đi xuống cầu thang tôi bỗng nghe thấy giọng thằng Vũ, rồi kế theo là một tràng âm thanh man rợ hú có cười có của mấy thằng vượn người tiền sử Homo sapiens chưa tiến hóa hết đi cùng nó. Nếu là một thằng không quen biết trong lớp thì có lẽ lần này sẽ có dịp tôi sử dụng đến chút cơ bắp mà bấy lâu tôi tích lũy trong phòng tập thể hình để chỉnh hình lại cái mặt mốc của nó. Nhưng may thay cho nó, nghĩ đến nghĩa tình hai thằng vun đắp với nhau suốt mấy năm cấp 3, tôi chỉ cười đau khổ mà không làm khó nó: “Nhọ thật, lần này tôi thành trò hề. Vết nhơ này không biết sẽ còn được lưu truyền đến khi nào mới xóa”.
  16. Một thằng trong nhóm vượn người lúc nãy nói:”Thôi, hôm nay thứ 7, anh em mình đi làm tí bia đi. Tôi biết có hàng bia mới mở gần đây giá cả trìu mến thân thương lắm.”
  17. Tôi thực ra không biết uống bia nhưng nhìn lũ mọi rợ nghe đến bia mà mắt sáng hơn đèn pha Bentley Mulsanne 2012 trang bị cộng cơ 6.4 V8 mà tôi không nỡ từ chối.
  18. Sau khi mọi sơn hào hải vị cao lương mỹ tửu đã đầy đủ trên bàn, bọn mọi bắt đầu chém gió. Tất nhiên khi một lũ đực ngồi với nhau, sau chủ đề bóng bánh, lô đề thì cũng đến gái mú. Được cái toàn lũ bố mẹ đầu tư học hành kỹ lưỡng nên không đến nỗi bàn quá kĩ chủ đề phò phạch đĩ điếm. Chủ đề gái mú của chúng nó xoay quanh việc lôi người yêu ra khoe, nào là “người yêu tôi hát Chuột Yêu Gạo tiếng trung như Hồ Dương Lâm”, nào là “còn bé L của tôi nhắm mắt cũng đàn đc Fur Elise chỉ sai có vài nốt”, rồi có thằng chắc người yêu cũng là cái loại ít tài nên mang cả “ngày nó còn nhỏ nó tự vá đc xăm xe đạp ông ạ” ra khoe. Tôi với thằng Cảnh chỉ ha ha với hô hô hoặc thi thỏang nói câu có hồn hơn: ”thật á” để hưởng ứng. Vì hai thằng chưa có người yêu.
  19. Bỗng thằng Cảnh “à quên” và đập mạnh cốc bia xuống bàn nhìn tôi như vừa nhớ ra cái gì ghê gớm lắm: “Vừa nãy trong lớp đang nói với ông đoạn em kia. Tôi biết nó lâu rồi. Nó tên V.Hà, sn 89.”
  20. Nhắc đến con bé tôi như bừng tỉnh, hỏi nó dồn dập:” ờ ờ như nào? Thế nó có người yêu chưa? Nhà ở đâu? Mà ông bảo nó khó nhai là như nào?”
  21. Nó chậm rãi khoan thai: ”Đây, từ từ để tôi kể. Tôi biết nó lâu lắm rồi vì cũng gần nhà, nó con một, bố nó là chủ doanh nghiệp gì đó, cũng khá giả. Nhưng quan trọng là ông bố này gia giáo và gia trưởng lắm. Nên từ nhỏ ông bố này đã quản nó rất chặt, ít để nó giao lưu bạn bè bất kể gái hay trai. Nó mới đi du học về, hình như cũng cùng thời gian với bạn. Giờ nó lớn rồi nên ông già nó đã dễ tính hơn nhiều. Thỉnh thoảng còn thấy có bạn gái đến nhà chơi. Nó đang làm ở Phòng nguồn vốn ở HO của BIDV. Tôi có thằng bạn có người quen làm cùng tòa nhà với nó cũng bảo con bé ít nói và ít giao thiệp với con trai. Nhìn mặt nó đã thấy kiêu. Chưa bao giờ thấy thằng nào đưa đón và chưa thấy nó đi chơi với con trai bao giờ. “
  22. Nghe nó kể mà tôi cũng hơi chưng hửng, tưởng rau số nốt có xác định ai dè đụng phải rau trong phòng thí nghiệm. Cành cao thế ngước lên nhìn còn thấy chói mắt nói gì tới vác cưa lên xẻ?
  23. Tôi ngậm ngùi kết luận: “Thế thì tôi vẫn bảo lưu quan điểm, nó les mẹ rồi. Tiếc quá!”
  24. Thằng Vũ nãy giờ ngồi im, giờ mới lên tiếng: “Không không, tôi đảm bảo không les đâu, mấy thằng em tôi học cùng bên Mỹ nó bảo là nó cũng thích một thằng đấy. Nhưng mà trước khi tốt nghiệp không hiểu sao chia tay nhau.” Tôi thắc mắc: “Ông cũng biết nó à? Sao ông để ý nó từ bao giờ mà nắm bắt được cả thông tin của em nó nơi phương trời xa?” Nó vênh mặt: “Ôi giời ơi, tôi phải có những kênh đài báo riêng như thế thì giờ tôi mới có vợ đẹp và con xinh ở nhà rồi chứ”. Tôi ngẫm lại thấy cũng đúng. Trong thời buổi thị trường gái mú biến động không lường như hiện nay, phải có những kênh thông tin chính xác như nó mới mong kiếm được một người yêu tử tế, không bị phốt vác phò về làm vợ. Thằng Cảnh nhìn tôi và nhắc lại: “nãy ông vừa nhìn thấy nó mắt đã lồi ra như muốn ăn vã luôn, là tôi biết ông thích nó rồi. Nhưng mà chỉ cho ông để ông ngắm thôi, chứ động vào bỏng tay đấy, mà bỏng sâu độ 3 luôn chứ không phải loại bỏng ngoài da độ 1 đâu. Ai tôi không biết nhưng bé Hà này ông đừng mơ làm ăn gì được”. Nghe câu nói của nó tự ái trong người nổi dậy, tôi cười khẩy như khẳng định những chông gai mà nó nêu trên với tôi chả có gì ghê gớm: “thế ý ông như thế nào thì mới là “làm ăn được”? Cả lũ trố mắt nhìn tôi, như hiểu được ý định của tôi. Thằng Cảnh nói: “Làm ăn đc như các em khác là nó phải nhận lời yêu ông và có kèm ảnh Bảo vệ môi trường làm ví dụ minh họa. Nhưng riêng với em này nhá, ông chỉ cần rủ được nó đi chơi mà chụp hình cùng nó thôi, ông thích gì tôi cũng chịu.” Đối với tôi, đây như một lời thách thức. Tôi lại nói: “thích gì cũng chịu nghe trừu tượng lắm, bây giờ các ông qui ra thóc đi, mỗi ông cốp tôi 2 triệu, 5 ông 10 triệu. Nếu không rủ được nó đi chơi chụp hình chung tôi mất lại đủ.“ Cả lũ nhao nhao: “nhận luôn, nhưng mà thời hạn?” Tôi đắn đo một lúc rồi chốt: ”ông tâng em nó lên cao quá nên tôi cũng hơi tê, nhưng tôi chỉ cần 1 tháng”. Uống được hai cốc bia thì tôi rút, nghe loáng thoáng đằng sau bọn rợ người còn bàn tán xem nên làm gì với số tiền 10 triệu kia, nào là khao phò đi đạp vịt Hồ Tây, nào lên Next Top bú Chivas… Bọn mày cứ đợi đấy, không dễ vậy đâu. Về nhà, tôi không sao ngủ được, tôi nằm tưởng tượng tới cái cảm giác hôn lên đôi môi đỏ mọng mà cảm nhận vị thơm của son môi em, luồn tay vào cổ áo em mà xoa nắn cặp ngực căng cứng nóng hổi, bế cái thân hình mũm mĩm của em mà ném lên giường. Rồi em và tôi hòa quyện vào nhau, quên hết mọi thứ trên đời… Nhưng mà mình phải bắt đầu như thế nào nhỉ? Binh pháp Tôn Tử có câu: “Tri kỷ tri bỉ bách chiến bách thắng”. Đúng vậy, biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng được. Về bản thân mình thì mình biết rõ hơn ai hết rồi. Con người cũng như một ngôi nhà, có hai thứ vẻ đẹp: Nội thất và ngoại cảnh. Chắc có chấm nặng tay lắm cái ngoại cảnh của mình cũng chỉ được 7 điểm, tạo hóa thật vô trách nhiệm khi nhào nặn nên tôi. Chỉ còn cách moi hết lấy vẻ đẹp tiềm ẩn trong con người mình mà mang đi hiến dâng cho nàng thôi. Còn Hà thì sao nhỉ? Mình đã biết gì về tính cách con người H đâu? Có lẽ chỉ có thằng Cảnh mới giúp được tôi, nghĩ vậy tôi liên lấy đt nhắn tin ngay cho nó: “mày online ngay tao muốn nói chuyện, tao không thể ngờ được con người mày nó lại khốn nạn, đốn mạt đến vậy. Bấy lâu nay tao đã nhìn sai về mày.”Đúng là một đòn hiệu nghiệm, vừa thấy tin nhắn báo cáo về là đã thấy thằng bạn nối khố Buzz YM: Nó: “Gì thế ông, có gì từ từ nói sao bức xúc thế?” Tôi: “ T đùa ông thôi. Sợ ông đang đi với điếm nên nhắn đòn ông để tôi đỡ phải đợi lâu. Mà đang có việc cần hỏi ông thật” Nó: “Sặc, tôi thua ông. Làm tôi đang đánh răng dở vứt cả bàn chải ol luôn. Giờ mồm vẫn đầy bọt. Thôi t cũng đanh rảnh, có gì trình bày luôn đi.” Tôi: “Đang muốn có thêm thông tin về em Hà” Nó: “Thế là quyết tâm rồi à, bố tưởng m đùa. Thôi được rồi cần hỏi những gì nào. Tôi biết thì tôi phun hết cho.” Thế là sau 2 tiếng moi hết những gì có thể, tôi đã có kha khá hành trang “Hà cô nương cẩm nang kiến thức sơ cấp quyển.” Được cái nhà thằng Cảnh này là hàng bán tạp hóa kiêm quán nước chè vỉa hè buổi tối nên những thông tin này tự nhiên sẽ tụ họp đầy đủ và tinh tế nhất tại đây. Thằng Cảnh này cũng không phải thằng vừa, chỉ qua cái quán nước với cái tiệm tạp hóa mà nó đã ăn được không biết bao nhiêu rau thơm, thảo dược. Được cái ảnh của nó sáng sủa, người cao to và chăm chỉ thể thao nên nó có vóc dáng rắn chắc đến con trai còn phải thèm. Nó cũng chẳng cần phải tốn nhiều đạm để bón rau mà lúc nào cũng ăn được nhanh chóng.. Có lần nó kể con bé gần nhà hay qua nhà nó mua BVS. Biết con bé đã lớn và tìm hiểu tuổi con bé đã được pháp luật ủng hộ, nó lân la chăn được con bé. Mà mối tình này kéo dài cũng khá lâu. Bởi thế, mỗi khi đi chơi mà không thấy nó đi cùng em này bọn tôi vẫn thường quan tâm và hỏi han: “mối tình BVS của mày đâu rồi?”. Đến bây giờ nó chưa có người yêu vì nó là thằng “nông tặc” chính hiệu, chỉ đi ăn rau ở vườn nhà người khác chứ không chịu chăm bón vun trồng nông phẩm cho riêng mình bao giờ.Tối nay là buổi học thứ 3, chắc phải nắn nón lại trang phục một chút. Vì hôm nay không đi tập nên tôi cũng nhiều lựa chọn bộ cánh hơn. Tôi quyết định mặc chiếc áo phông lông chuột và quần jean. À quên phải sơ vin vào nữa, cho nó lộ cái bộ ấm chén này ra. Biết đâu em nó cũng là thôn nữ đang tìm rau. Nhìn thấy bộ đồ nghề này biết đâu lại gây được sự chú ý của em. Phải gọi cho thằng Cảnh nữa, để lần này không bị làm trò hề nữa: “Ông à, hôm nay tôi mặc quần đen áo xám, liệu mà biết chọn đồ khác màu đi đấy, tôi không muốn bị làm trò hề lần nữa đâu. Mà tí để tôi qua đón ông a e đi sớm một tí nhé.” Không để thằng bạn thắc mắc về việc dở chứng đi sớm, tôi dập máy và lên đường. Tất nhiên là phải có lí do thì một thằng lười chẩy thây như tôi mới đến sớm hơn mọi khi. Đúng như tôi dự đoán, lúc 2 đứa đến trong lớp chỉ có 3 người. Tôi chỉ tay và nói: “Ae mình xuống cuối ngồi đi”. Nó nhìn tôi và nói:”ông đúng là nham hiểm thật”. Tôi nhìn nó cười đểu, đúng là thằng bạn thân, chưa nói đã hiểu ý nhau. Lớp đã lác đác có thêm một vài người nữa đến. Cuối cùng nàng tiên cá Hà cũng tới. Hôm nay em mặc đúng mốt của chị em mùa hè năm nay: Quần jumpsuite áo ren trắng sơ vin, giầy cao gót. Bộ đồ này có thể nói đã phô diễn được hết sức mạnh hình thể của em: chiếc áo bó làm căng lên 2 quả bưởi Năm Roi dưới chiếc áo lót màu hồng nhạt, cặp mông chín mọng nẩy lên theo từng bước chân em. Vì em tới hơi muộn, những dãy bàn gần bảng đã bị lũ ham học chiếm hết nên em đành đặt mông ngồi ngay trên 2 thằng bọn tôi. Mình càng nghĩ càng thấy khâm phục bản thân, đi sớm chọn chỗ cuối thật là hợp lý, có thể ngồi soi em thoải mái mà không bị phát hiện. Nhưng đâu ngờ lại thuận lợi được đến mức gần em chỉ trong gang tay như thế này. Thằng Cảnh quay ra nhìn tôi: “Cười ít thôi rách mồm đấy”. Suốt buổi học hôm đó, tôi nhìn ngắm em tỉ mỉ từng chi tiết. Tạo hóa vô trách nhiệm với tôi bao nhiêu thì lại kì công với em bấy nhiêu. Mái tóc dầy dặn bóng mượt, bồng bềnh những lọn xoăn thả trên đôi vai thon, làn da mịn như nhung phủ lên một thân hình tròn trịa, căng mọng, hơn một chút là mập, kém một chút lại gầy. Em mặc áo ren, tôi lại ngồi chếch 1 ghế với em nên có thể nhìn thấy khá rõ dãy núi Himalaya hùng vỹ của em. Tiếc thay đến đúng cái thung lũng nên thơ nhất thì tầm nhìn lại bị chặn bởi một cái cúc áo. Tôi chỉ muốn nhẩy chồm lên mà giật phăng nó đi để có thể chiêm ngưỡng trọn bộ ngực căng tròn, trắng ngần của em. Nhưng việc duy nhất tôi có thể làm được lúc này là nuốt nước bọt.Thời gian cứ thế trôi đi, thấm thoắt đã được 5 buổi học nữa, nghĩa là cái thời hạn 1 tháng kia chỉ còn 2 tuần. Có lẽ tôi không làm được gì hơn ngoài việc tỏ ra mình cũng nghiêm túc học hành, trong con mắt của em. Hôm nay là thứ 7, cuối tuần nên công việc của tôi cũng không có nhiều. Tôi quyết định đi đâu đó để thư thái một chút. Nhìn cái thẻ bạn đọc Thư Viện Quốc Gia mà tôi làm cách đây 2 tháng, tôi quyết định sử dụng nó lần đầu tiên. Tôi không ngờ cái quyết định ấy của tôi lại gỡ được cho tôi cái nút thắt mà bấy lâu tôi loay hoay không tháo nổi. Sau khi gửi xe xong, tôi bỗng nghe thấy tiếng gọi: A, thằng cu nhà Việt Hường. Tôi nhận ra đây là ông bác Hoàn ngày trước làm bảo vệ ở công ty gần nhà tôi, vốn vẫn hay chơi cờ tướng với bố tôi những buổi bác làm ca đêm. Ông bác bắt đầu màn chào hỏi đậm phong cách hội người cao tuổi: “Dạo này nhìn béo lên đấy! Đang làm ở đâu rồi? Về từ bao giờ thế? Lấy vợ chưa? Thế bố mẹ khỏe cả chứ? Lên đây đọc sách hả cháu”. Tôi trả lời những câu xã giao lấy lệ. Hình như tôi có nghe bố tôi kể ông bác mới bị tai biến, nên đã nghỉ việc ở chỗ cũ một thời gian và mới xin được việc khác. Nhớ ra chuyện này, lo cho sức khỏe của ông bác, không muốn vì quá vui mừng khi gặp tôi mà tái phát bạo bệnh, tôi nhanh nhanh chóng chóng kết thúc cuộc hội ngộ cố nhân này bằng câu xã giao: “Rảnh rỗi bác nhớ đến nhà cháu chơi đấy, bố cháu nhắc bác suốt.”Tôi lên thẳng tầng 2 – Phòng đọc. Liếc qua list sách mới 2012, tôi quyết định chọn cuốn Ngủ Cùng Sói của Diệp Lạc Vô Tâm. (Tôi đã đọc xong chuyện về một ông trùm xã hội đen yêu cô bé ngây thơ mang đầy lòng hận thù này, rất hay, các bạn nên đọc). Quay trở lại chuyện của tôi, như thói quen mỗi lần đọc sách, tôi bước đến máy nước, định lấy một cốc nước đầy. Trong lúc đợi dòng nước lấp đầy cái cốc lớn, tôi quay ra nhìn xung quanh. Bất chợt, tôi để ý một cô bé ngồi quay lưng về phía tôi, cặp mông căng mọng này sao quen quá. Cả cái dáng người mũm mĩm, những lọn tóc xoăn này nữa. Đúng nàng tiên cá của tôi rồi. Sao hôm nay lại tình cờ gặp nàng ở đây? Nàng cũng có thói quen vào thư viện đọc sách sao? Thời cơ tới rồi, nhưng làm sao để tiếp cận đây? Tôi đánh vật với những mớ câu hỏi loằng ngoằng như một anh nhân viên IT lần đầu thi công mạng viễn thông, không biết cắm jack nào vào cổng mạng nào. Làm gì có thời cơ nào hơn bây giờ nữa. À mà không được, đây là thư viện, mình không thể nói nhiều làm phiền người khác được. Không, như thế cũng hay, vì nàng sẽ hiểu không được nói to ở đây nên mình có ngồi gần nàng một chút để thì thầm cũng sẽ được thông cảm. Thôi, quyết định vậy đi. Tôi đã đấu tranh tư tưởng xong. Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh em, tôi nói: Chào em, hình như mình quen nhau. Câu nói chỉ vỏn vẹn có 7 từ thôi mà khiến tôi tim đập chân run, loạn nhịp hơn cả những bản Dumstep của Skrillex. Lạ thật, mọi lần cũng xuất phát từ cái miệng này, là những câu khốn nạn gấp bao nhiêu lần sao mình không thấy đắn đo. Em nhìn tôi một thoáng rồi rất tươi: Ơ, em chào anh. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt em rõ đến thế. Hôm nay em không trang điểm, chỉ tô chút son hồng nhạt. Cái miệng cười mới đáng yêu làm sao. Em mặc quần jean áo phông có 2 chữ Mango đính bằng hạt lấp lánh ngay trước 2 quả bưởi đang vào vụ thu hoạch của em. Tôi nhìn em bằng ánh mắt của một con sói khi đã đi lang thang 3 ngày trên thảo nguyên với cái bụng xẹp lép bỗng nhìn thấy một con thỏ non đang gặm cỏ, chỉ muốn lao vào mà cắn xé ngay. Tôi cố ghìm con sói đói trong lòng lại, nói với giọng của một chú thỏ non: “Em ngồi lâu chưa? Em cũng thích ngồi thư viện đọc sách à?” Em vừa nhìn xuống mặt bàn tránh ánh mắt của tôi vừa khẽ gật đầu nói: “Dạ em ngồi một lúc rồi.” Mặc dù đã biết, nhưng tôi vẫn hỏi lấy lệ: “Em tên gì nhỉ?” Em nhỏ nhẹ: “Em tên Hà” Tôi tiếp lời ngay: “Anh tên K. Anh cũng hay đi thư viện lắm, nhưng đây là lần đầu vào thư viện này.” Em nhìn tôi cười: “Vâng, thế ạ.” Rồi lại cúi mặt đọc tiếp. Tôi chưa biết sẽ phải nói gì tiếp, xem chừng em cũng không nhiệt tình tiếp chuyện lắm, nên tôi đành ngồi xa em ra một chút và bắt đầu lấy truyện ra giả vờ chăm chú đọc. Nói chuyện gì với em tiếp bây giờ nhỉ? Hay là hỏi em hôm qua có ăn 3 nháy lô con 75 không, hôm nay định phang con gì? À mà hôm qua lauxanh mới up tạp chí số mới, hay hỏi em đã down chưa không thì mình cho mượn usb mà cóp? Đấy là những câu mà mấy thằng con trai gặp nhau vẫn hay dùng để mở đầu câu truyện, không biết áp dụng vào em có được không. Tôi ngồi gần 20 phút mà chưa nghĩ ra được cái câu chuyện gì nó hấp dẫn một chút mà không lộ mất cái bản chất của mình. Em bỗng quay sang nhìn tôi trong tích tắc rồi quay đi. Hành động đấy của em làm tôi giở vội trang sách sang một trang khác, vì sợ em biết suốt 20 phút trước tôi vẫn giữ nguyên cái trang giới thiệu này. Tôi để ý thấy em bắt đầu thu dọn đồ vào túi xách, hình như em chuẩn bị về. Mình phải bám lấy cơ hội này mà theo em đi về để thêm một vài câu chuyện nữa mới được. Nhưng không thể đợi em đứng dậy xong mình mới đi theo, như thế khác gì theo đuôi. Nghĩ là làm, tôi đứng phắt dậy và đi ra quầy trả sách. Vừa tới nơi con thủ kho làm ngay câu: “Vừa vào đọc đã về hả cháu?”. Tôi khẽ ngó ra đằng sau, may mà em còn cách tôi gần chục bước chân nên có lẽ không nghe được câu vừa rồi. Mả cụ cái con mụ này, tôi vào ra lúc nào cần mụ phát biểu hay sao. Lúc này, em đã đứng ngay sát tôi, nên mặc dù rất căm giận mụ già nhưng tôi vẫn nhìn mụ bằng ánh mắt trìu mến nhất có thể, lễ phép nói: “Dạ vâng cô nhận giúp cháu ạ”. Rồi tôi quay ra nhìn em như là thật tình cờ và thật bất ngờ lắm lắm: “Ơ em cũng về luôn à?” Em đáp cụt lủn: “Em ngồi lâu rồi mà.” Sau khi lôi trong chiếc cặp da đà điểu hồng có logo hình chữ H ra chiếc chìa khóa xe, em tiếp tục bới tung mọi thứ như tìm cái gì đó nữa mà không thấy. Tôi hỏi: “Tìm gì vậy em?” Em nhăn nhó: “Vé xe của em, không biết để đâu mất rồi”. Tôi cũng chỉ biết nói: “Em tìm kĩ lại xem, trước khi vào đây em có đi đâu nữa không?” Em dừng một lúc rồi nhìn tôi như thầm cám ơn cái câu gợi ý đó: “Đúng rồi, em vào WC một lát, chắc rơi trong đó mất rồi. Thôi em đi trước đây.” Nói rồi không để tôi kịp nói thêm câu nào nữa, em rảo bước đi xuống tầng, hướng về phía khu sau. Tôi lưỡng lự một lát rồi quyết định đứng đợi em ở khu hành lang chính, để tỏ vẻ cho em hiểu là anh quan tâm tới em và luôn đứng đợi nơi đây để sẵn sàng giúp đỡ em bất cứ việc gì anh có thể làm. Không để tôi đợi lâu, một lát sau em đã đi tới phía tôi. Vẫn cái vẻ mặt nhăn nhó và cái tay lục lọi chiếc cặp hồng. Tôi đi tới hỏi em: “Vẫn chưa thấy vé sao em?” Em đứng khựng lại không bước nữa và nói với tôi: “Anh chưa về sao?”, rồi chả quan tâm tới câu trả lời của tôi, em nói tiếp: “Lạ thật em tìm mãi mà không thấy đâu hết.” Em nhìn về phía nhà đọc sách và nói giọng nửa muốn đi nửa không: “Chắc em phải quay lại tầng 2 tìm xem có rơi loanh quanh trên đấy không.” Tôi đang định dại gái: “Để anh đi tìm cùng em.”,
  25. Truyện sex
  26. thì bỗng nhớ ra một việc. Tôi “À” lên một tiếng, như người đang định have sex tưởng mình quên Ban Cán Sự chợt nhớ ra còn sót một cái trong túi quần, và nói dõng dạc với em: “Thôi tìm mất công leo cầu thang thôi cũng đủ mệt em ạ. Em đi cùng anh, anh sẽ có cách để em lấy xe.” Cái mắt một mí vừa đĩ vừa dâm của em cứ cố mở thật to mà nhìn tôi như không tin vào lời nói vừa rồi. Tôi chốt câu cuối: “Em cứ nghe anh, nhìn anh thế này không lẽ đi lừa trẻ con”, rồi cầm cổ tay em khẽ kéo đi. Em nhìn tôi rồi nói: “Thôi đằng nào vé cũng mất rồi, em kệ anh vậy.” Đến bãi để xe, em chỉ cho tôi xe của em để tôi dắt ra. Em còn cẩn thận, sợ tôi lừa đảo, ngồi lên rồi mới đưa chìa khóa xe cho tôi. Chứng tỏ cái mặt tôi cũng có độ lưu manh không nhỏ. Tôi phóng xe ra tới cổng, đương nhiên là ông bác tai biến mạch máu não đã chạy ngay ra để hỏi vé. Thấy tôi ông bác cười rất tươi trêu tôi: “Đẹp đôi quá”, và tay vẫn chìa ra để tôi đưa vé. Tôi nói: “Dạ lúc nãy cháu đi vệ sinh lỡ đánh rơi cái vé dội nước mất rồi bác ạ”. Ông bác thoáng lưỡng lự rồi hỏi tiếp: “Thế xe này của cháu hay bạn gái này?” Lúc nãy ông bác đã nhìn thấy xe tôi nên tôi không thể nói dối, tôi đành trả lời thật: “Xe của bạn cháu ạ” Ông bác cười nham hiểm: “Có đúng là người yêu thật không?” Tôi cười trừ: “Dạ không, bạn bè thôi bác ạ”. Ông bác lại càng được đà: “Thế thì không cho đi, phải người yêu mới được lấy xe đi. Lần này bác hỏi cháu gái, có phải người yêu không? Không phải thì đưa vé đây mới cho đi.” Con bé im lặng một vài giây rồi nói: “Dạ vâng, người yêu ạ.” Ông bác cười phá lên rất sảng khoái rồi nói tiếp: “Người yêu thì ôm nhau đi nào.” Mặc dù rất muốn ông bác đi tới cùng nhưng tôi vẫn giữ thể diện cho Hà: “Thôi bác đừng đùa bọn cháu nữa”. Ông bác lên giọng: “Không được, tình nhân mà không ôm nhau thì yêu đương gì.”Rồi bác đứng ngay ra trước đầu xe chặn lại không cho đi. Trong tình thế này tôi thật chả biết phải làm sao, nửa muốn giữ thể diện cho em, nửa muốn bác làm tới để em làm theo cái yêu cầu kia. Cuối cùng em nó nói: “Vâng, tình nhân…cháu sợ bác quá. Thế này đã đi được chưa?”, rồi vòng tay ôm hờ lấy eo của tôi, và thúc nhẹ vào người tôi một cái giục: “Thôi anh đi nhanh cho em nhờ”. Ông bác đã trêu trọc đủ nên cũng bước qua một bên để tôi phóng xe đi. Tôi nghe đằng sau tràng cười sảng khoái của bác mà tự nhủ: “Ông này đúng là vẫn còn dư âm tai biến, còn bắt ôm ấp giữa đường giữa chợ. Điên thật, thế mà không bị nặng thêm tí nữa để bắt em nó Handjob hay Blowjob rồi hãy cho đi có phải tốt không. Tiếc đứt cả ruột.” Tôi và em đi được một đoạn mà cả hai đều không nói gì. Chắc em bị phô cú vừa nãy nên cũng ngại. Tôi vẫn thấy như đang bay trên mây, không tin là em đang ngồi sau tôi. Tôi đang chở em đi chơi. Cái yên LX nó thật là dốc, chỉ cần vỉa vào ổ gà một cái là đôi bưởi mềm mại của em đã chạm vào tôi. Và như vậy em cứ ngồi gần tôi dần. Hai đùi của em đã áp sát vào tôi. Làm cái thằng nhỏ nó cứ ngóc dần đều cái đầu lên. Vậy là tôi thắng rồi. Nhưng mà kể suông thế này thì làm sao bọn nó tin được. Giờ mà giơ cái máy ảnh lên chụp khéo nó tưởng mình cũng bị tai biến như ông kia thì hỏng hết. À đúng rồi, GHI ÂM, lấy đt ra ghi âm lại mới được. Sau khi tôi bật ghi âm, tôi mở lời khai thông thế bế tắc nãy giờ: “À quên mất, giờ em đi đâu nhỉ?” Em nói giọng vẫn có chút hậm hực: “Anh chở em về Tôn Đức Thắng”. Tôi cũng đã biết nhưng vẫn tiếp tục hỏi lấy lệ: “Nhà em ở đấy hả em?” Em lại cụt lủn: “Vâng.” Tôi nhìn đồng hồ, mới có hơn 4h. Hôm nay lại là ngày nghỉ, nếu đã về nhà giờ này chắc chả có việc gì để làm đâu. Chờ đợi bao lâu mới có được cái cơ hội như trong mơ như thế này. Nhất là mình vẫn chưa chụp được ảnh với em. Nhưng mà giờ ngỏ lời rủ em nó đi cafe chắc chắn em nó sẽ không nhận lời. Trước hết mình phải thêm đôi ba câu chuyện để tạo thêm độ thân thiết, sau đó khơi lại cho em rằng hôm nay mình là ân nhân của em, mà đã là ân nhân thì phải có gì đó để trả ân tình. Từ đây về Tôn Đức Thắng nếu đi với cái tốc độ cố tình rùa bò này của tôi có lẽ phải gần 20 phút mới tới. Như vậy cũng tạm đủ rồi. Bắt đầu thôi: “Em thấy cô Nga của mình dạy có hay không? Anh thì rất thích phương pháp dạy này, thực hành nói nhiều, sẽ phát triển được phản xạ giao tiếp rất nhanh.” Có vẻ đúng ý em, em đáp: “Vâng, em cũng thấy vậy. E cũng đi học thử một số trung tâm rồi nhưng em thấy ở đây là hay nhất.” Tôi tiếp: “Em học tiếng Trung vì mục đích gì?” Em vừa nói vừa cười: “Thực ra vì em thấy tiếng Trung nó dễ thương nên em học thôi.” Tôi cười lớn: “Em cá tính thật. Vậy chắc em thích nhạc Hoa phải không? Anh cũng thích nhạc Hoa lắm.” Em đáp: “Vâng em chỉ nghe nhạc Hoa với nhạc Anh thôi, nhạc Việt giờ thị trường quá khó nghe lắm.” Em hỏi tiếp: “Thế còn anh?”
  27. Hay lắm, câu chuyện đã bắt đầu đi đúng quỹ đạo của nó. Tôi nói đúng quỹ đạo vì nếu một cuộc hội thoại hai người mà chỉ có một người hỏi một người trả lời thì sẽ không bao giờ đi đến cái mục đích mà mình mong muốn. Cái mục đích đó với tôi giờ này là tạo thêm sự thân thiết giữa tôi và em. Giờ em đã hỏi lại tôi một câu nghĩa là em cũng đã quan tâm tôi, muốn nói chuyện thêm nhiều với tôi chứ không để tôi hỏi một mình. Tôi chớp ngay thời cơ: “Anh cũng vì đam mê tiếng Trung, và sắp tới anh cũng đang định mở rộng làm ăn với một số đối tác Trung Quốc nên cũng muốn tự học giao tiếp tốt một chút.” Em lại hỏi tiếp: “Ủa anh làm gì vậy?” Giờ đây, người làm chủ cuộc hội thoại để trao đổi thông tin là em, chứ không còn là tôi nữa, mọi chuyện tiến triển tốt đẹp ngoài dự kiến. Tất nhiên tôi phải nổ ngay, nổ hết tất cả những gì tôi có để tạo ấn tượng với em: “Anh mở công ty nhỏ, chuyên bán buôn bán lẻ các mặt hàng điện tử công nghệ cao như điện thoại, máy ảnh, máy vi tính.” Em đáp lại: “Thế ạ.” Vậy là em đã hết câu hỏi, thế thì để anh nhé: “Còn em? Em đang làm ở đâu?” Và câu trả lời đương nhiên là tôi cũng đã biết. Sau khi em trả lời tôi nói tiếp: “Hay quá, vậy khi nào anh có nhu cầu vay bổ xung vốn kinh doanh thì em giúp anh nhé.” Em: “Phòng em không chuyên về mảng tín dụng nhưng em sẽ giới thiệu cho anh nếu anh có nhu cầu” Tôi căn chỉ còn mấy trăm mét nữa là về tới nhà em, và giờ tôi cũng đã tạo được với em một độ thân thiết nhất định. Tôi bắt đầu triển khai bước hai. Tôi nói: “May cho em hôm nay có anh không thì không biết bao giờ em mới tìm được cái vé xe nhé. Em bất cẩn quá.” Em nói khẽ: “Vâng, cám ơn anh nhiều.” Tôi tiến tới: “Giờ em có rảnh không, mời anh một bữa cafe để cám ơn đi.” Các đồng dâm đừng vội phê phán câu nói trên là thất phu hay mặt dầy. Các đồng dâm phải biết với một người con gái đã vốn được nhiều chàng theo đuổi, mình tỏ ra quá lịch sự hay quá xã giao đến mức giả tạo chẳng những không mang lại kết quả gì có khi còn bị phản ứng phụ, khiến nàng có ác cảm với mình. Chính vì vậy nên các đồng dâm đừng thắc mắc tại sao những tin nhắn kiểu “Hi chị, làm quen với chị nhé. Hi vọng không làm phiền chị.”, hay “Em ơi cho anh làm quen, có gì pm abcxyz@yahoo.com nhé” chẳng bao giờ thấy người kia trả lời lại. Có khi đọc xong chị em còn lẩm bẩm là: “lại mấy cái thằng này, mệt người quá”. Em nói: “Vâng, anh rảnh thì em mời anh đi cafe cám ơn anh vậy. Chứ em là không có thích nợ nần ai gì hết.” Mẹ thằng Cảnh, cụ thằng Vũ, lần này chúng mày thua rồi. Tao đang háo hức muốn xem cái mặt ỉu như c… ngâm của bọn mày khi nghe được cái đoạn băng ghi âm này. Chỉ đợi có câu nói đấy của em, tôi đề nghị luôn: “Vậy anh với em qua Avalon trên phố Cầu Gỗ nhé, café tầng thượng thoáng mát lắm.” Sau khi đã ngồi và order đồ, em nói với tôi: “Quán đẹp quá anh nhỉ”. Tôi cười mỉm đắc thắng. Tôi và em bắt đầu những câu chuyện trên trời dưới biển, từ công việc tới gia đình. Tất nhiên hầu hết những thông tin em nói tôi đều đã biết, nhưng lần nào tôi cũng tỏ vẻ ngỡ ngàng như mới nghe lần đầu. Tôi đã tắt ghi âm, vì đoạn bằng chứng lúc nãy cũng đã là quá đủ. Giờ thứ duy nhất tôi muốn là một bức ảnh chụp em và tôi làm bằng chứng. Tôi vừa nói chuyện huyên thuyên với em vừa nghĩ kế. Tôi nghĩ ra rồi, cái đầu bã đậu này vốn chỉ để chứa những phim heo với hình 18+ mà khi cần đến nó, nó vẫn không bao giờ phụ tôi. Tôi xin phép em đứng dậy đi vệ sinh. Sau khi đã khuất tầm nhìn của em, tôi gọi thằng bồi bàn ra, nhét vào tay nó 100k: “Anh nhờ chú việc này nhé. Đây là điện thoại của anh, chú chụp cho anh với bạn gái anh vài kiểu nhé. Nhưng nhớ đừng để bạn anh biết, anh muốn lưu lại hình này để bất ngờ tặng bạn anh nhân dịp ngày kỉ niệm của 2 bọn anh sắp đến. Rồi lát nữa khi nào a ra đây tính tiền thì chú đưa lại anh điện thoại sau. Nếu có đt thì cứ kệ, anh tắt chuông rồi”. Tất nhiên là với 100k bôi trơn, ông em bồi bàn chỉ vâng vâng dạ dạ với “anh yên tâm” rối rít. Sau khi đã dặn dò tỉ mỉ, tôi quay trở lại chém gió với em. Những thông tin tôi chưa biết về em, nhân cơ hội này tôi khai thác triệt để. Cái thông tin quý giá nhất của buổi gặp gỡ này là số điện thoại của em tôi đã có. Và nói chuyện với em cũng là một cách để tôi tìm hiểu thêm về em. Qua tiếp xúc gần một tiếng đồng hồ. Tôi cảm giác em tuy là một người kín đáo, cao ngạo trong mắt những người khác nhưng em lại sống rất tình cảm với những người em tin tưởng và thân thiết. Thực ra nhiệm vụ của tôi đã xong vì khi nãy thằng bồi bàn đứng sau lưng em đã nháy mắt ra hiệu với tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói chuyện thêm. Vẫn muốn thân thiết hơn nữa với em. Đơn giản vì bên em tôi thấy vui, nói chuyện với em tôi thấy thoải mái. Và quan trọng hơn, tôi không muốn tôi và em chỉ dừng lại ở cuộc đi chơi và tấm hình trong điện thoại. Tôi muốn em phải yêu tôi, tôi muốn chiếm được em. Đoạn đường về lại tiếp tục là những câu chuyện giữa tôi và em. Em tuy đã cởi mở nói chuyện với tôi hơn, nhưng tôi vẫn cảm nhận được những khoảng cách mà em tạo ra. Chắc sẽ còn mất nhiều thời gian và công sức nữa, tôi mới dần thu hẹp được từng khoảng cách ấy, để tôi và em đến với nhau. Tôi dừng xe trước cửa nhà em. Tôi cười với em: “Em về nhé”. Cả hai bỗng khựng lại một lúc, rồi cùng phá lên cười. Trời, xe của tôi vẫn để ở thư viện. “Sao em đãng trí thế nhỉ, mất vé xe rồi lại quên đưa a về lấy xe nữa. Giờ làm sao đây?” Tôi nhận thấy trong lời nói của em có một chút lưỡng lự. Nửa muốn đưa tôi về thư viện vì phép lịch sự, nửa ngại đường xa. Tôi giở dọng dại gái: “Thôi, để a đi xe ôm lên đấy lấy cho nhanh chứ vòng đi vòng lại mất công của em. Em về nghỉ đi.” Em từ chối lấy lệ một câu, rồi cũng chào tôi ra về. Tôi nhìn theo em, tới khi em khuất hẳn vào một ngõ rẽ.“Hả? Cái gì thế này. ĐCM thằng này vl thật.” – Thằng Vũ thét lên kinh hãi khi thấy tấm hình trong điện thoại của tôi. Thằng Cảnh thấy thế giật lấy đt: “Đâu đâu đưa bố xem nào, chẳng lẽ là thật?” Rồi hai thằng đồng thanh: “Thôi toi mẹ 2 củ rồi.” Nhìn 2 cái mặt nhăn như táo héo của 2 thằng bạn, tôi cười đắc chí vê vê hai ngón tay: “Chúng mày đừng đùa với tao. Rút ví ra đếm đi. Nhanh lên.” “Nhưng mà ông tài thật, đcm bạn thề dù có chết cũng không tin được ông lại có đc tấm hình này. Xong hôm đấy có ăn được nó không?” Tôi cười khẩy: “Các chú yên tâm, chỉ còn là vấn đề thời gian thôi” Thẳng Cảnh bắt đầu tiếc tiền nên giở giọng Chí Phèo: “Hay là ông ghép ảnh. Tôi vẫn không tin.” Thẳng Vũ nhao theo: “Đúng rồi, thằng này nó giỏi Photoshop lắm, hồi cấp 3 nó bị đình chỉ học gần 1 tuần vì bị bắt quả tang đang share ảnh nó ghép đầu bà Điệp hiệu phó của trường tôi vào một con đang nằm dạng bướm. Cái đấy nó còn làm được thì ảnh này với nó thì muỗi.” Tôi giật cái điện thoại, nói tiếp: “Tôi biết ngay bọn ông lại giở trò để quỵt tiền nên tôi đã bó cẩn ghi âm lại tất cả, bọn ông rửa tai mà nghe cho kỹ đây này.” Tôi bật file hôm trước ghi âm lên, hai thằng giật lấy điện thoại của tôi, ghé sát tai vào như muốn kiểm chứng giọng đấy là của em Hà chứ không phải của một con nào khác đóng thế. Vì Hà hay phát biểu trong lớp tiếng Trung nên bọn nó không khó khăn gì nhận ra ngay cái giọng ngọt hơn honey này. Hai thằng lại đồng thanh: “Thôi toi mẹ 2 củ rồi.” Hai thằng đang loay hoay vơ vét mớ tiền trong ví thì thằng Vũ nói: “Ông dám chơi tiếp không?” Tôi cau mày: “Chơi cái gì?” “Giờ ông đã mời nó được đi chơi rồi, nhưng mà như thế quá tầm thường, chả có gì ghê gớm. Tôi dám cá 5 củ là ông không ăn được nó.” Thằng Cảnh mượn gió bẻ măng: “Ừ đúng rồi, có mỗi đi café một buổi, lại còn nhờ người chụp trộm kiểu này thì vớ vẩn quá. Tôi chung với thằng vũ 4 củ, cá là ông không ăn được nó.” Tôi cười: “À, giờ lại còn bầy trò này. Bọn mày tính tuy thua keo đầu nhưng chỉ cần gỡ gạc lại được cái thứ 2 này là mỗi thằng vẫn có dư mấy củ chứ gì? Không biết dư hay là lại nợ cộng dồn?” Thằng Cảnh nói mỉa: “Tôi dốt toán không tính được xa như ông. Nhưng tóm lại là ông cũng chỉ là thằng vớ vẩn. 2 củ đây ông cầm thì cầm đi. Nhưng nếu không nhận lời thì lần sau đừng có mở mồm chém gió về con rau nào của ông nữa.” Thằng Vũ thêm vào: “Ờ, nó chém với tôi bên Mỹ nó cũng ăn được một râu ngô học cùng trường nữa chứ. Cái loại vớ vẩn này rau VN còn chưa ăn được đòi đi viễn chinh trời Tây. Chém vl”. Thằng Cảnh biết tôi từ năm 4 tuổi, đã từng chinh chiến trèo me trộm ổi không thiếu một phương nào với tôi, còn thằng Vũ học với tôi cả năm cấp 3, nên hai thằng này nó hiểu tính tôi như trong lòng bàn tay. Những câu nói đấy của hai thằng đánh đúng vào điểm yếu của tôi – hay sỹ diện hão. Tôi tuyên bố: “Tao nói cho bọn mày biết, nếu không ăn được em Hà. Tao trả bọn mày đủ 2 sọi. Coi như 20 ăn 10 luôn.” Hai thằng giơ tay ra ngoắc ngoắc ngón út ra hiệu đã có lời ghi nhận, lại còn định bắt tôi viết bản cam kết để lên phường xin dấu. Tôi gạt bọn nó ra, nói: “đã nói là làm, tao không bựa như bọn mày đâu. Nhưng mà lần này tao cần 3 tháng”. Tôi lấy cái điện thoại từ tay thằng Cảnh, định cho vào túi. Nhưng tôi để ý thấy nãy giờ đang để chế độ ghi âm, nghĩa là những gì chúng tôi nói với nhau nãy giờ về đã được ghi lại hết. Tôi tắt ghi âm đi và nói với bọn nó: “Hai thằng ngu này, bật nhầm ghi âm rồi đây này. May mà tôi để ý không có ai nghe được thì rách việc.” Tôi ấn chọn file, rồi tick vào Delete, khi màn hình hỏi “Are you sure want to delete this record” thì màn hình tắt ngấm. Điện thoại hết pin. Thôi về nhà sạc rồi xóa sau vậy. Nhìn đồng hồ đã 6h chiều nên tôi đứng dậy trả tiền nước rồi bảo cả hội giải tán. Trên đường về qua đường Kim Liên mới lộng gió. Tôi vừa đi chầm chậm để thưởng thức gió mát vừa thầm nghĩ không biết khi mây mưa cái mặt em sẽ dâm như thế nào. Người em mũm mĩm thế này chắc dâm thủy nhiều như thủy điện Hòa Bình xả lũ tháng 7, cái miệng xinh kia mà BJ thì sẽ tuyệt như thế nào nhỉ? Rầm! Tôi lăn ra giữa đường. Lồm cồm bò dậy, tôi nhận ra trong lúc đang tơ tưởng tới em, tôi đã đâm phải một thằng sang đường ngay khúc nối. Tuy đau ê ẩm cánh tay và đầu gối nhưng tôi vẫn nhớ nhặt lấy cái điện thoại đang rơi trước mặt và cất vào túi quần. Tay trái tôi đau quá! Tôi nhận ra tay mình vừa bị trật khớp vì ngã úp mu bàn tay xuống lòng đường. Có ai đó tới hỏi han tôi, có ai đó tới đỡ tôi ngồi vào vệ đường. Đầu tôi không bị va chạm nên vẫn rất tỉnh táo, vẫn rút được chiếc điện thoại còn lại ra để gọi cho gia đình. Tôi không đến nỗi ngất lịm đi, nhưng bị choáng nên người mềm nhũn. Phó mặc cái thân mình được bê lên xe, rồi vào phòng cấp cứu. Nơi đó có mẹ tôi và các từ mẫu đồng phục trắng chăm sóc, băng bó cho tôi. Cũng may sau khi chụp chiếu, thấy không bị gãy vỡ cái gì bác sỹ dặn dò mẹ tôi một hồi rồi cho tôi về. Khi đã nằm yên lành trên chiếc giường ấm đệm êm, tôi cắm sạc con Galaxy và lại ngắm hình của em. Tôi định soạn tin nhắn, tôi muốn kể cho em biết chuyện đã xảy ra và tình trạng của tôi hiện tại. Và rằng tôi đang nhớ em, muốn em tới đặt lên bàn tôi một túi cam và hỏi han quan tâm tới tôi một vài câu. Nhưng mình mới quen em, làm vậy có trơ quá không? Và hơn nữa kể lể về việc ngã xe nghe có vẻ cũng hơi yêu đuối. Tôi lại đặt điện thoại xuống. Đầu óc suy nghĩ miên man, tôi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay… “Ơ tay anh bị làm sao vậy?” – Em không giấu nổi ngạc nhiên khi thấy cái tay băng bó của tôi. Tôi đáp lại với cái giọng bình thản cứ như cái vết thương này nó chỉ là cỏn con: “À, đùa nghịch trầy xước tí ý mà” Em cười tinh quái: “Chắc đi mải ngắm em nào nên bị xòe chứ gì?” Câu nói của em làm tôi như mở cờ trong bụng. Lần đầu tiên em đùa với tôi mà. Tôi cười nhạt không đáp rồi tiến tới chỗ em hất hàm: “Ngồi đây được chứ” Em cầm sách vở và ngồi nhích sang bên cạnh một chút, theo phản xạ rồi nói: “Vâng, hai anh ngồi đây.” Tôi cảm thấy em đã cởi mở hơn trong câu chuyện, như vậy mọi việc đã diễn ra đúng như tôi mong muốn. Tôi sẽ cố gắng tạo thêm thật nhiều cơ hội để gần em hơn nữa. Nhưng không phải là trong cái lớp học với hàng chục cái tai đang vểnh lên nghe ngóng như thế này. Phải nghĩ ra lý do để 2 đứa được ở bên nhau riêng tư, một lần nữa. Lần tới cũng không thể rủ em đi café được, vì chẳng còn lí do gì hợp lý. Mời bất chợt chắc chắn em sẽ từ chối hoặc có đồng ý cũng chỉ là phép lịch sự xã giao. Nghĩ vậy nên giờ giải lao tôi quay sang nói với em: “Ở nhà buồn anh muốn đi mua ít sách mà thằng bạn này van xin nài nỉ thế nào nó cũng không đưa anh đi.” Vừa dứt câu thì điện thoại của em rung lên. Trên màn hình hiện lên: “Anh Dũng BIDV”. “Vâng em đang ở trên lớp. Có việc gì anh nói đi. Dạ em bận rồi anh ạ. Dạ cũng không được anh ạ. Anh cũng biết dạo này bên mình đang có thanh tra mà, em bị giao nhiều việc lắm. Không biết bao giờ rảnh. Thôi nhé, em đang trong lớp học.” Em dập máy và ném cái điện thoại vào cặp giọng cộc cằn: “Phiền phức”. Tôi trêu em: “Em nhiều người trồng si quá nhỉ”. Em mặt không biết đổi chút sắc thái nào, quay lại nói với tôi như không nghe thấy câu trêu đùa của tôi: “À, mai anh đi mua sách hả? Đi theo em nhé. Em cũng đang muốn mua thêm ít.” Câu nói của em thật khó chịu. Rõ ràng là mình rủ em mà em làm như ban ơn cho mình: “Đi theo em nhé.” Được rồi, em cứ kiêu đi, để tới lúc em đã là của anh, để xem ai phải phục dịch cho ai? Tôi trả lời: “Ờ nhưng mà anh đang đau tay, không đi xe được. Anh lại không không thích ngồi sau xe con gái. Mai anh em mình đi taxi nhé.” Em đáp: “Không cần đâu anh, em có oto mà. Mai 3h anh ở nhà đợi em.” Ờ, tôi cũng nghe thằng Cảnh nói là em có xe riêng mà quên mất. Tôi đáp lại: “Ủa em không phải đi làm sao mà hẹn anh giờ nửa chừng như thế?” Em lại không trả lời tôi, cao giọng: “Cứ quyết định vậy đi.” Lúc này cũng đã hết giờ giải lao nên tôi và em lại nhanh chóng quay lại tiết học. Trưa hôm đó tôi rời cửa hàng nhỏ của mình để về nhà sớm tắm táp rửa ráy. Tôi biết hôm nay sẽ đi bộ nhiều nên tôi quyết định chọn quần ngố bò, áo phông body, giầy jogging Adidas. Tôi tiến tới cửa sổ ngắm nhìn trời. Hôm nay thời tiết khá đẹp, trời có nắng nhưng không gay gắt. Bỗng có tiếng xe đỗ trước cửa. Ngó xuống, tôi thấy chiếc Kia Carento đỏ rực. Điện thoại của tôi kêu lên bài nhạc chuông “Đồng Thoại” quen thuộc mà tôi set riêng cho em. Tôi dập máy và phi như bay xuống dưới nhà nói lớn: “Con đi chơi đây tối không ăn cơm nhà đâu.” Bước vào xe tôi tươi cười chào em và hỏi: Giờ mình lên Nguyễn Xí nhé. Em đáp lại: Vâng, không lên Nguyễn Xí chẳng lẽ về Láng Hạ mua sách hạ giá à? Tôi cười lớn làm như tâm đắc câu nói của em lắm, và nói tiếp: “Ngày trước anh thấy hàng sách hạ giá là anh không bao giờ vào. Anh nhất định phải tìm hàng Đại Hạ Giá mới vào.” Em cười hưởng ứng rồi vào số D lên đường. Thực ra câu nói đầu tiên của em làm tôi chạng lòng. Tôi sinh ra đã thích đọc sách. Nhưng lúc tôi còn nhỏ, nhà tôi không khá giả gì nên mỗi lần muốn mua chuyện mới là một buổi nhịn ăn sáng và đạp xe 6km lên đường Láng để mua sách hạ giá. Câu pha trò của tôi cũng chỉ là để chữa ngượng mà thôi. Em chắc chẳng bao giờ phải khổ như tôi. Nhưng tôi dám chắc rằng em sẽ không bao giờ biết được cái cảm giác sung sướng khi cầm được trong tay một quyển sách mà mình nhịn 3 bữa sáng mới đủ để mua nó như thế nào. Gửi xe đầu phố Nguyễn Xí xong, tôi và em đi bộ lên hiệu sách Tràng Tiền. Con phố Nguyễn Xí đã 2 năm rồi tôi chưa quay lại đây, nhưng nó vẫn vậy. Vẫn bãi giữ xe này và những hàng cây lớn tạo bóng mát ngay cả trong những ngày hè nắng chói chang nhất. Em không nói một lời, bước đi thoan thoắt về hiệu sách tràng tiền. Tôi chầm chậm theo sau để ngắm nhìn. Em nổi bật hẳn lên trong hàng trăm người trên con phố Nguyễn Xí lúc nào cũng đông đúc này. Em đi tới đâu là hàng chục con mắt đổ dồn theo ánh hướng hào quang chói lòa mà em tỏa ra. Áo cổ yếm họa tiết hoa hồng đi với chân váy đỏ bordeux rực rỡ trong nắng càng làm làn da trắng hồng của em thêm nổi bật. Có sự trợ giúp của đôi giầy cao gót màu be nên em cũng cao gần bằng tôi. Tôi chỉ muốn bế ngay cái tuyệt tác của tạo hóa này vào n2 nào gần nhất để cắn xé và chụp một vài bức hình up lên report mục NKMM. Tôi bất chợt nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong tấm kính của cửa hiệu bên đường. Tôi thấy em như một công chúa xúng xính váy vóc túi ví điệu đà, còn thằng gẫy tay quần ngố áo phông này chẳng khác gì hầu cận đi theo phục dịch. Sau khi em chọn xong sách, ra quầy tính tiền, tôi lựa thêm một quyển: “Hóa ra anh vẫn ở đây” của Tân Di Ổ. Tôi kí vào đầu trang và nói: “Quyển này a cũng đã đọc, chắc em cũng sẽ thích nó. Anh tặng riêng em.” Tôi bước ra rồi nói: “Ra đây ngồi uống café đi, gần đây có Café Serenade lịch sự yên tĩnh lắm”. Đến bây giờ thì tôi có thể tự tin mời thẳng thừng em đi với tôi. Và đương nhiên em nhận lời luôn và sánh bước cùng tôi về phía Serenade. Em vừa nhâm nhi ly nâu đá vừa hỏi tôi: “Anh nói anh biết nhiều về tác phẩm TQ đúng không. Vậy em hỏi anh Tứ Đại Kì Thư là những tác phẩm nào?” Câu chuyện cứ thế diễn ra. Trong lòng tôi vui sướng khôn tả. Tôi và em đã rất gần nhau rồi. Chắc chắng còn bao lâu nữa tôi sẽ đạt được mục đích của mình. Tối tháng 5 oi bức, tôi về nhà sớm, định sẽ tắm rửa nghỉ ngơi rồi đi ngủ. Tôi vừa tắm xong bỗng nghe thấy trời mưa rất lớn. Tôi bước lên lan can tầng thượng, vừa tận hưởng không khí mát lành hiếm thấy trong suốt một tuần oi ả vừa hướng mắt nhìn cảnh thành phố chìm trong màn mưa dầy. Bây giờ tôi mới để ý, quang cảnh tầng thượng nhà tôi khá giống với quán Avalon mà tôi và em hẹn hò lần đầu. Tôi bỗng nhớ em da diết. Tôi cầm điện thoại định gọi cho em thì thấy 3 cuộc gọi nhỡ của thằng Cảnh từ lúc nào. Kệ nó, để gọi cho em đã. Tôi có bao giờ gọi cho em muộn thế này đâu, không biết có làm phiền em không. Nhưng nỗi nhớ trong tôi nó đã thắng cái lý trí để điều khiển ngón tay tôi bấm số của em. Sau một hồi nhạc chờ rất dài, em nhấc máy: “Em đây.” Tôi vốn chỉ định hỏi em đã ngủ chưa. Nhưng tôi để ý thấy có rất nhiều tiếng người nói xung quanh em. Tôi hỏi em: “Em không ở nhà à? Muộn rồi em còn đi đâu thế?” Em cục cằn: “Thế có việc gì không.”
  28. Tôi chưng hửng, chỉ biết nói: “Không, à mà có. Thực ra anh chỉ định hỏi em ngủ chưa thôi.” Em và tôi im lặng trong khoảng 5s, rồi tôi dập máy trước mà không chào em thêm một câu. Tôi đóng băng gần 10 phút. 11 giờ đêm rồi em còn đi đâu? Em đi với ai mà phải nói với tôi cái giọng khó chịu thế? Không lẽ trong thời gian mình quá nhân từ không tiến đã có thằng bỏ mẹ nào khác ăn được e? Tôi đóng cửa tầng thường, vào phòng rồi thả mình rơi tự do xuống đệm. Điện thoại rung, tôi vồ ngay lấy hi vọng đó là cuộc gọi của em. Nhưng tôi đã nhầm, đó là cuộc gọi của thằng Cảnh. Gọi cái con c. gì mà lắm thế. Tôi lẩm bẩm rồi lại vứt máy xuống nằm nghĩ miên man. Điện thoại lại rung tiếp, chắc lại thằng Cảnh đây mà, kệ con mẹ nó. Rồi lại có tin nhắn tới. Mẹ cái thằng, không nghe rồi cò nhắn tin. Để xem mày nhắn gì nào. Tôi bỗng giật nảy mình khi thấy trên màn hình báo 1 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn của “E. Hà “. Tôi mở nhanh tin nhắn ra đọc trước: “Nhận được tin nhắn gọi lại cho em” Tôi bấm ngay redial để gọi em. Đầu dây bên kia nhấc máy rất nhanh, và tôi nghe giọng em vừa khóc vừa nói: “Anh có ở nhà không?” Tôi nói: “Anh đang ở nhà đây mà, em sao thế?” Em không trả lời câu hỏi của tôi: “Anh đi với em một lát được không? Em đang ở trước của nhà anh rồi.” Theo phản xạ tôi nhìn ra cửa sổ, đúng là chiếc xe màu đỏ quen thuộc. Tôi nói: “Anh xuống ngay” và mặc vội vàng cái quần ngố với cái áo phông rồi phi xuống nhà. Tôi vào xe thấy em đang gục mặt khóc. Tôi không hiểu chuyện gì nhưng có lẽ đây chưa phải là lúc thích hợp để gặng hỏi. Tôi chỉ nhẹ nhàng: “Em qua bên này ngồi, để anh lái cho” Sau khi lấy dù che cho em qua ghế phụ ngồi, tôi hỏi: “Giờ mình đi đâu em?.” Em trả lời: “Em muốn đến chỗ nào yên tĩnh”. Đây vốn là một câu nói ưa thích của tôi trong mỗi buổi hẹn hò rau cỏ. Và mỗi lần nghe thấy câu này đương nhiên tôi sẽ phi ngay vào n2 nào gần nhất. Nhưng có lẽ lần này ý em không phải vậy. Tôi bó cẩn hỏi lại em lần nữa: “Mình…mình…đi chỗ yên tĩnh hả em?” Em trả lời: “Vâng, lên đường Nhật Bản đi anh.” Câu nói của em làm tôi chưng hửng như một chú nông dân đang định have save thì nhớ ra quên mang bcs. Tôi uể oải hướng về Xuân Diệu. Trên đường đi em không nói gì mà cứ khóc. Tôi cũng chẳng hỏi thêm câu gì, trong lòng vẫn tiếc cái vụ “nơi yên tĩnh” kia của em. Sau khi đã đỗ gọn nửa xe lên vỉa hè, tôi bắt đầu mở lời: “Em có chuyện gì vậy?” Em nói luôn: “Bố em say, làm ầm nhà, đánh 2 mẹ con. Mẹ em bị huyết áp, phải nhập viện. Lúc anh gọi cho em là em đang trong viện.” Thì ra là vậy. Tôi chợt nhớ lại mấy cuộc gọi nhỡ của thằng Cảnh. Thằng hàng xóm hóng hớt này chắc biết việc to tiếng bên nhà em nên gọi điện báo cho tôi. Thế mà nãy giờ tôi còn chửi nó. Và tôi thấy có lỗi cả với em nữa… Em nói tiếp: “Bạn ông ấy đến đón đi đâu đó rồi. Lần nào cũng vậy, không biết trong mắt ông ấy 2 mẹ con em là cái gì nữa…”. Rồi em lại òa khóc. Tôi đang lưỡng lự không biết làm gì thì tiếng khóc ngớt dần rồi ngừng hẳn. “Cám ơn anh đã ở bên em.” – Em quay ra nhìn tôi vừa khóc vừa cười trông thật thảm hại, khác hẳn với vẻ tươi tắn hàng ngày. Tôi bị rơi vào tình cảnh thật trớ trêu. Chẳng phải chuyện của mình nên không biết mở mồm trấn an em như thế nào. Hay là xoa ngực an ủi em? À không, bây giờ không phải lúc an ủi. Đây là thời cơ để tôi tấn công những đòn chí mạng để chốt hạ: “Tại sao em lại nghĩ đến anh?” Câu hỏi của tôi quá bất ngờ nên em không trả lời được. Em cứ ngồi im lặng. Thực ra câu hỏi đấy của tôi, tôi cũng không mong lời giải đáp. Nó chẳng qua chỉ như một câu khẳng định: “Vì em đã yêu anh nên lúc khó khăn em nhớ đến anh đầu tiên và muốn ở bên anh.” Tôi thấy thời cơ đã đến nên bắt đầu giở trò đồi bại, nắm lấy tay em và nói: “Lúc nào em cần thì em cứ gọi anh.” Tôi còn định nói thêm câu “Tôi không chắc sẽ làm bạn cười nhưng tôi hứa sẽ khóc cùng bạn” mà hay xuất hiện trong mục quảng cáo tiếp ngay sau cái “Choang! Kangaroo, máy lọc nước hàng đầu việt nam” vào mỗi buổi tối trên kênh VTV3. Nhưng mà thấy sến quá nên thôi. Em vẫn cứ để yên tay cho tôi nắm. Tôi được thể cũng vẫn giữ tay em như giữ mả tổ, chưa có chỉ thị là nhất định không buông. Nhưng cũng chưa dám làm gì tiến tới. Giá mà hai đứa đang ngồi ở ghế sau, không vướng cái cần số này thì tôi đã bế ngay em lên ăn như gà xé phay rồi. Chắc đi vội nên em cũng không để ý ăn mặc. Cái áo ba lỗ không chứa nổi đôi bưởi đang vào vụ thu hoạch của em chỉ chực rách. Em mặc áo ngực bó sát, để lộ ra cái Thung lũng tình yêu của Khánh Ly như trêu ngươi sự kiên nhẫn của tôi. Cái áo khiêu dâm kia cộng thêm cái quần không thể ngắn hơn, để lộ nguyên 2 cái đùi trắng phau đã tẩm ướp sắn, đang thơm phức và bốc khói nghi ngút chỉ việc ăn vã luôn. Tình hình Cuba căng thẳng quá nhưng không biết phải giải quyết thông qua vũ lực hay ngồi vào vòng đám phán 2 bên bây giờ. Giờ này mà mở mồm “em ơi anh mệt quá hay mình đi đâu nghỉ chút” thì chắc mai phải đi khám nha khoa. Nhưng thằng em nó biểu tình ghê quá, cứ to dần đều lên. Mặt tôi nghệt ra như c. ngâm. Em nhìn ra cửa kính, tôi cũng phóng tầm mắt theo em. Ngoài trời đã bớt mưa rất nhiều, giờ chỉ còn lại chút dư âm mưa bụi. Em đề nghị: Ra ngoài này đứng cho thoáng đi anh. Tôi bỏ tay em và theo em ra ngoài. Em vịn hai tay vào song sắt và rướn chân lên hít hà không khí trong lành. Sao em lại chơi ác thế, cái áo của em nó ngắn lắm, em làm như thế là lộ hết vòng eo thon của em. Mà điên tiết hơn là cái quần lót màu cam của em nó lấp ló cái cạp nhô lên nữa chứ. Phải liều thôi. Tôi nhìn xung quanh, vừa mới ngớt mưa nên đường chả có ai qua lại. Đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa. Mà giờ mình đi quá đà biết đâu em giẫy nẩy lên thì chết. Hay thôi để chắc ăn cứ tỏ tình qua loa lấy lệ đã. Nói là làm, tôi bắt đầu văn vở: - Anh buồn lắm. - Em chẳng buồn thì thôi anh buồn gì. - Em có biết không, nhiều khi anh nhớ em nhiều lắm. Anh cứ ngồi đợi một tin nhắc của em dù chỉ là hỏi anh đang làm gì hay một cuộc gọi của em hỏi anh đã ngủ chưa. Nhưng chẳng bao giờ anh nhận được. Lúc nãy anh đứng trên sân thượng, trời mưa bay bay, anh nhớ lại buổi đầu hẹn hò với em. Anh nhớ em da diết, nên a đã gọi cho em. Em im lặng một lúc rồi quay mặt đi chỗ khác, hình như đang cười mỉm: “Anh là con trai không chủ động nhắn tin còn trách em. Lạ thật.” Tôi nói: “vì anh sợ em lại nói anh làm phiền em, như bao nhiêu thằng em đã từng mắng” Em mấp máy môi, chắc định nói: “anh đừng so sánh anh với ai” hay gì đó. Nhưng tôi nói tiếp chặn họng luôn: “Triệu chứng của người đang yêu như thế nào em nhỉ?” Em quay mặt nhìn sát vào tôi, tôi tiến gần hơn tới em, cầm lấy tay em và bắt đầu chích chòe: Ngủ dậy là nhớ tới em, chuẩn bị đi ngủ anh cũng thầm chúc em ngủ ngon. Một tuần chỉ mong tới thứ 2 4 6 để được gặp em. Em tê tái, lặng im, có lẽ đòn đã ngấm rồi. Tôi chốt hạ luôn một câu:”Và triệu chứng nặng nhất là gần em chỉ muốn ôm lấy em thật chặt”. Và tôi minh họa luôn cho câu nói bằng một cái xiết tay thật chặt, ôm trọn lấy em. Tôi nhắm mắt nhưng cũng có thể cảm nhận được tay của em đang chơi vơi trong không khí nửa bất ngờ muốn đẩy nửa định ôm tôi. Cuối cùng khi em hết bất ngờ, em nghẹ nhàng ôm lấy tôi, xoa lưng tôi. Tôi nghĩ bụng em sẽ nói: “Em cũng yêu anh” hay cái gì đó tương tự nhưng đợi mãi mà chẳng thấy nói gì. Mà ôm lâu thì tôi sợ em nhận ra cái thằng nhỏ ở dưới của tôi đang nghịch ngầm nên tôi buông em ra. Từ từ, chưa hôn em vội. Giờ mà hôn là hỏng. Tôi vòng tay ôm lấy eo em và nhẹ nhàng xoay người em lại hướng ra nhìn bờ hồ. Tôi im lặng không nói gì một lúc lâu, ra vẻ đang sung sướng tận hưởng cái dư âm của giây phút được ôm em vừa rồi. Cũng đúng là tôi đang sung sướng,nhưng tôi im lặng để chờ một câu nói của em. Vì tôi biết, nhà em giờ này chẳng có ai ở nhà . Đúng như dự báo thời tiết, em nói: Thôi muộn rồi, anh đưa em về nhà đi. Tôi mặc dù biết đã thành công, nhưng do tính cẩn thận di truyền, tôi hỏi lại: “Giờ bố em có ở nhà thì sao, rồi lại to tiếng với em.” Em nói: “Lần nào như thế này cũng bỏ đi ít nhất 2 ngày.” Tôi phóng về nhà em với tốc độ kinh hoàng. Tôi cất xe cho em rồi quay ra nói với em giọng đầy nhân nghĩa: “Thôi muộn rồi, em ngủ đi. Anh đưa em về đến nhà như vậy là anh yên tâm rồi.” Em lo lắng nhìn tôi: “Thế bây giờ anh đi gì về” Tôi nói dõng dạc: “A ra đường vẫy Taxi”. Em nhăn mặt: “Thôi, đang mưa thế này, anh vào nhà đã…” Mình phục mình quá đi thôi, tự mình xin nàng ở lại thì đâu có vinh quang, đằng này là em nài nỉ anh ở lại anh mới ở đấy nhé. Thôi được rồi, anh nể em anh đi vào. Nghĩ thầm như vậy rồi tôi theo em định bước vào nhà. Em nói tiếp: “vào nhà lau mặt mũi đã rồi để em gọi Taxi cho.” Tôi chưng hửng vấp một cái tí thì ngã dúi mặt vào mông em. Khốn nạn, đã tỏ tỉnh rồi, đã đưa về tận nhà rồi mà còn đuổi tôi về. Mà nhất là lại dưới cái tiết trời khắc nghiệt như thế này. Đúng là quỷ đội lốt người. Thôi mình đành phải dùng đê tiện đối phó với bỉ ổi thôi. Nói là làm, tôi chạy đến ôm ngang eo thật chặt. Em bất ngờ một thoáng rồi quay ra nhìn tôi: Hôm nay hơi nhõng nhẽo rồi đấy nhé. Tôi định được đà hưởng ứng theo câu nói của em: “ứ ừ bú cơ bú cơ”. Nhưng chút lòng tự trọng trong con người tôi đã ngăn tôi lại và mách tôi một câu tế nhị hơn: “anh muốn ở bên em lâu hơn một chút nữa.” Em cười, véo tôi một cái rồi quẩy đít một mạch lên cầu thang như muốn nói: “thế thì đi theo bà”. Phòng em toàn màu hồng, đậm phong cách con gái. Nhưng bây giờ tôi còn tâm trí đâu mà quan tâm tới mấy vụ thiết kế nội thất này nữa. Tôi lại lao vào ôm lấy em. Nhưng vẫn đủ tỉnh táo để chứng tỏ cho em tôi chỉ quan tâm tới tình yêu của em và khinh bỉ thứ tình dục rẻ tiền: “Anh hỏi em nhé.” Em không để tôi nói hết mà ôm chặt lấy tôi và nói: “Vâng, em rất yêu anh.” Em nó thông minh hơn cả Maria Ozawa đấy chứ. Tôi nói tiếp: “Em đúng là…Chưa gì đã nhanh nhảu. Anh định hỏi em là: Em sẽ làm vợ anh chứ.” Tôi không ngờ câu nói đấy của tôi có tác dụng như một cái nút Power on của chiếc dàn đã để sẵn một CD nonstop.Em bắt đầu DJ: Ôi cưới á, em chưa hề nghĩ đến. Nhưng em yêu anh em sẽ lấy anh chứ. Thích thế, anh có biết anh là người đầu tiên, ba hoa chích chòe, ba hoa chích chòe… Tôi không biết làm sao để ngắn nguồn cái loa phóng thanh công suất lớn này. Tôi hôn nhẹ em một cái bất ngờ. Đúng là hiệu nghiệm. Chương trình phát thanh đã hết. Rồi không để phát tiếp, tôi hôn em theo đúng bài bản, lý thuyết. Lướt nhẹ có, cuồng nhiệt có, đá lưỡi có. Em bắt đầu thở hổn hển. Tôi hôn tai em, rồi liếm cổ em. Em ưỡn hai quả bưởi ra như gọi mời: Chín rồi đấy, thu hoạch đi. Tôi bế thốc em lên. Đặt em nằm xuống giường. Em nhìn tôi cười rất dâm, định nói gì đó nhưng tôi bó cẩn lại hôn tiếp để chặn họng. Có lẽ đây là cuộc mây mưa đê mê nhất của tôi. Tôi nhớ lại thằng Vũ nói khi đi du học em cũng đã có người yêu nên tôi yên tâm rằng tôi không phải là người đầu tiên của em. Khi tôi đang hôn lên cổ em, em luồn tay xoa lưng cho tôi. Tay em mát quá. Em xoa lưng mà thằng việt kiều Cuba ở dưới cứ ngẩng cổ lên như đòi hỏi: chị ơi xoa em nữa. Tôi không cởi áo em vội. Vì tôi biết cơ hội chỉ có một lần, phải làm thật từ từ. Chậm mà chắc. Vừa hôn hít khắp cổ và vai em, tôi cố dí thằng cu của tôi vào bướm em. Vì em mặc quần mỏng nên có lẽ đã cảm nhận được độ cứng của nó. Em bỗng giẫy nhẹ lên một cái và rên lớn hơn, bàn tay thì đã chuyển lên xoa ngực tôi. Tôi ra lệnh: “cởi áo anh đi”. Em ngoan ngoãn nghe theo, mắt vẫn nhắm tịt. Giờ tôi bắt đầu lấy thịt đè người, em ôm chặt lấy thân nude một nửa của tôi. Em bắt đầu xoa xoa bụng như muốn xuống dưới nhưng chưa dám. Tôi cứ để tay em tự do, không gợi ý. Tôi lấy tay phải nâng nhẹ em lên, đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi em để đánh lạc hướng. Kì thực cái tay trái đang mở cúc áo lót của em. Tôi hay có thói quen đánh ngược từ dưới lên, nghĩa là sau khi đã cởi cúc áo thì hôn từ bụng mà lên. Như thế sẽ không mất một khoảng hẫng để cởi áo. Tôi băt đầu hôn bụng, rồi tiến dần đều đến ngực em. Hai tay tôi bắt đầu mân mê vùng mạn sườn sát hay bên bầu ngực em. Em rên rỉ thành tiếng. Tôi bất giờ úp hẳn mặt vào giữa hai ngực em, và liếm nhẹ cái khe giữa ấy. Đồng thời hai tay tiến dần đều về phái đỉnh núi. Rồi tôi bắt đầu lướt nhẹ đầu lưỡi lên hai núm của em, rồi ngậm cả vào mà mút. Em đã quá phê, tay em không biết để đâu, cứ bám chặt lấy cái ga giường mà miết. Tôi đã lột được áo của em. Giờ em đã nude một nửa như tôi. Tôi lại nằm đè lên em mà hôn lấy em. Hai vùng da thịt chạm vào nhau. Người em mát lạnh, da mịn như nhung. Đúng là gái tuổi teen. Tôi lật em 45 độ để hai đứa cùng nằm nghiêng. Cái tư thế này rất tiện để cả tôi và em có thể nghịch bướm và chim của nhau. Miệng vừa mút hai núm nhỏ xinh của em, tay tôi vừa tự cởi quần ngố của mình ra. Giờ tôi chỉ mặc mỗi cái sịp. Tôi lấy tay em ấn vào con cu của tôi, em để tay bất động một lát rồi cũng khởi động động cơ. Tôi vuốt đùi em, và dần dần tiến về khu rừng Xà Nu của em. Biết em đã đạt đủ độ nứng. Tôi miết mạnh vào đáy quần em. Với cái quần mỏng này thì chỉ cần cởi một lần luôn 2 cái, nên mơn trớn bên ngoài trước như thế này rất quan trọng. Em ưỡn người lên a một tiếng và tay phải đang đặt trên con cu của tôi bắt đầu mở hết van xả nhiên liệu để xoa, bóp hết công xuất. Rôi tôi bắt đầu cởi cúc quần em, kéo khóa quần short nhưng chưa tụt hẳn, tôi thò tay nhẹ nhàng tiến dần dần dần dần…cho tới khi chạm phải một vùng lởm chởm lông lá. Qua vùng rừng rậm đó là tới một khe suối thần mà theo truyền thuyết một lát nữa sẽ là nơi con cu của tôi. Ngón tay giữu của tôi khẽ lướt qua cái khe ấy để kiểm tra độ ẩm. Với kinh nghiệm này của tôi thì độ ẩm này cũng ngang với trận lụt lịch sử hồi năm 2008 ở Hà Nội. Em có vẻ hết chịu nổi, bắt đầu phát thanh: Ớ á, há há, anh ơi em sướng… Từ từ chưa sướng hết đâu em. Lật người em lại và nhấc mông lên kéo nhanh cái quần em ra. Cái ***g bàn của em to quá nên phải áp dụng đúng lý thuyết nội dung kéo tạ ngược mà tôi được học ở clb thể hình mới có thể lôi ra được. Em đã trần như nhộng trước mặt tôi. Tôi đặt tay em lên con cu của tôi, em hơi rướn người lên và kéo nó lại. Em muốn bú nó. Một màn blowjob điêu luyện đang được phô diễn ra trước mắt tôi. Tôi vừa sướng vừa buồn. Buồn vì không nghĩ em nó lại thành thạo thế. Nhưng thôi, cứ hưởng sướng cái đã. Sau khi đã bú mút nó nê, tôi lui xuống, khẽ nhấc hai chân em lên. Và chầm chậm tiến tới gần khe suối thần. Tôi thấy mùi hương dâm thủy thoang thoảng qua. Tôi liếm nhẹ bướm em. Em ưỡn lên hưởng ứng. Một vị mặn đặc trưng trên đầu lưỡi làm tôi ngây ngất. Cái tư thế này của em làm tôi nhớ tới một tuyệt tác của Anh Thơ: “Qua nửa đời phiêu dạt, con lại về úp mặt vào nơi đây… ý y”. Em mặt đỏ như gấc, nói thều thào: “anh ơi, em hết chịu nổi rồi”. Tôi cũng chịu hết nổi rồi. Tôi dạng hai chân em và cho con cu tôi từ từ chui đầu vào. Em rên lên thành tiếng, rồi ra lệnh: “Vào đi anh..” Tưởng em bảo ra đi chứ vào đi thì chẳng cần bảo tôi cũng sẽ làm. Tôi dứ dứ vào cái rồi đâm mạnh một phát lút cán. Em hết lên như lợn thiến: Á aaaaaa. Rồi tôi bắt đầu Vũ điệu thần tiên của Tuấn Hưng. Nhưng vì đoạn đầu khởi động kĩ quá nên chỉ trụ được 3 phút là tôi bắt đầu thấy người gai gai. Tôi hỏi em: Anh ra luôn vào bướm em này. Giờ này thì em làm sao còn tỉnh táo nữa, em đáp lại bằng giọng của dâm nữ: Bắn hết vào bướm em đi. Cái kết bài diễn ra khoảng 30s nữa. Em hét muốn banh nhà. Tôi và em ngồi ngồi nói chuyện một lúc, tay em lại mân mê con cu tôi, vân vê hai hòn bi làm nó lại dựng đứng lên. Em thấy thế nói: Tiếp nhé. Rồi bắt đầu BJ. Lần này được 30p. MÃN NGUYỆN. Nhưng tôi nghĩ nhà em toàn cửa kính Euro Window được lắp đặt và kiểm nghiệm nghiêm ngặt tại Ý , Đức, Pháp, Hà Lan, vả lại nãy giờ trời đã mưa nặng hạn hơn nên chắc bên ngoài cũng chẳng nghe thấy được. Em nằm gối đầu lên vai tôi, tay phải xoa ngực tôi. Tôi và em ôm nhau trong tư thế NUDE. Rầm! tôi giật mình tỉnh giấc và thấy em đang khóc lóc. Nhìn dưới sàn nhà thấy cái điện thoại của tôi tan tành. Vốn nhanh trí nên chỉ mất 10s là tôi hiểu có chuyện gì xẩy ra. Thôi chết rồi, giờ tôi mới nhớ tới cái file ghi âm chết tiệt chưa xóa. Chắc lúc nãy em dọn dẹp quần áo cho tôi, thấy cái điện thoại, tính tò mò nổi dậy. Em đuổi tôi về… và còn nói thề không nhìn mặt tôi.Suốt mấy ngày qua tôi không liên lạc với em. Không dám liên lạc thì đúng hơn. Vậy mà hôm nay tôi lại nhận được tin nhắn này. … Một người đã có thời gần gũi như da thịt trên người, hoá ra cũng bặt vô âm tín giữa biển người mênh mông … Đây là đoạn trích dẫn trong “Hóa ra anh vẫn ở đây” của Tân Di Ổ mà tôi tặng em. Nhưng giờ tôi biết trả lời em như thế nào đây

comments powered by Disqus