Đừng quá tham vọng, đừng quá sĩ diện. Hãy bằng lòng với những gì mình đang có thì sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Bằng lòng với những gì mình đang có sẽ thấy hạnh phúc, nhưng điều đó không có nghĩa là sống theo cách nước nổi bèo trôi, không cần phấn đấu, không có lí tưởng, không đam mê, không hoài bão..
Con người sống phải có mục đích, có ước mơ, hoài bão. Nhưng ước mơ hoài bão ấy phải nằm trong khả năng phấn đấu của mình – cố gắng sẽ đạt được, nếu không sẽ chỉ là viển vông, sẽ là tham vọng. Người có nhiều tham vọng sẽ luôn sông trong khổ sở, dằn vặt, hằn học, đố kị. Họ không bao giờ cảm nhận được hanh phúc.
Có chị vô cùng thông minh, chuyên môn rất giỏi. Chị được đồng nghiệp và cấp trên tin tường bầu làm phó giám đốc phụ trách kĩ thuật của doanh nghiệp, nhưng chị luôn thắc mắc, kèn cựa, hằn học, chị cho rằng mọi người đánh giá không đúng năng lực của chị, thủ trưởng coi thường phụ nữ. Đáng ra chức giám đốc là của chị...
Sự hằn học, đố kị của chị làm khổ chị, và làm chị xấu đi trong mắt mọi người. Từ sự tin tưởng, nể trọng về năng lực, mọi người chuyển sang nhìn chị bằng con mắt xem thường, xa lánh. Rồi như ông trời thử sức chị, tự nhiên ông giám đốc bị bệnh phải nằm viện để chị lên nắm quyền giám đốc. Tưởng là làm phó lâu năm thì lên trưởng chẳng khó gì. Vậy mà chị lại làm nháo nhào cả một nguồn máy đang chạy ro ro. Khi đó chị mới nhận ra rằng: chị hoàn toàn không có tố chất cùa một người làm kinh doanh, một người làm chính trị, một người làm lãnh đạo. Chị không biết giao dịch, không biết đối nội, đối ngoại. Bạn hàng bị mất, doanh thu bị giảm, nhân viên kêu ca... Lúc đó, chị mới thực sự tâm phục, khẩu phục ông giám đốc. Ngày chị trả lại chức giám đốc cho ông, chị thờ phào, nhẹ nhõm cả người, chị thấy mình thật hạnh phúc.
Có chị lấy được ông giáo sư, tiến sĩ có uy tín, có tiếng tăm. Một thời chị hãnh diện, tự hào về người chồng nổi tiếng ấy. Nhưng rồi chồng cô bạn thân của chị chỉ sau mấy phi vụ buôn bán đã phất lên như diều, đổi đến ba lần nhà mà cứ nhà sau to hơn nhà trước. Ngôi nhà đang ở trị giá cả triệu đô la. Cô bạn đi ăn sáng, đi chợ cũng bằng ô tô, đài các, sang trọng cứ như bà hoàng...
Chị thấy ghen tị, ấm ức cứ len lỏi trong óc làm chị cảm thấy bực bội, khó chịu. Tự nhiên chị thấy ông chồng suốt ngày cứ miệt mài bên bàn máy tính kia thật kém còi, thật chán, thật vô tích sự... Có lúc bực lên chị bảo: Sao anh chỉ biết nhặt nhạnh từng xu thế nhỉ? Sao không nhìn những thằng ngu hơn anh nhưng giỏi kiếm tiền để mà học?... Nhìn chồng tròn mắt nhìn mình, chị càng thấy bực hơn.
Một hôm, ánh mắt chị nhìn chồng lại long lanh như xưa, chị kể: “Nhà con bạn em bị tịch thu hết cả. Lão chồng nó buôn lậu, bị bắt rồi. Khổ thế... Cứ như nhà minh lại sướng...” - Lúc đấy, chị lại thấy mình hạnh phúc.
Có chị nói: mỗi khi đọc báo, lên mạng, gặp những cảnh đời bất hạnh, lại thấy mình thật hạnh phúc. Hạnh phúc bởi ông chồng mình không vũ phu, hạnh phúc khi mình có một mái nhà không lo mưa bão, hạnh phúc khi mình còn cha mẹ, hạnh phúc bởi không phải thất nghiệp, hạnh phúc khi con mình ngoan ngoãn...
Hạnh phúc rất đơn giản mà giá trị vô cùng. Chỉ một ánh mắt nhìn âu yếm của chồng, một lời khen của con, một câu động viên của bạn bè – đủ hạnh phúc ấm lòng.
Hạnh phúc ở ngay trong tâm hồn, trong trái tim mỗi người - Bằng lòng với những gi minh đang có thì sẽ cảm thấy hạnh phúc.